Chính từ hệ thống này, quân và dân Củ Chi đã khiến quân đội Mỹ nhiều lần lúng túng, hoảng sợ và phải thừa nhận đây là một trong những “mật khu nguy hiểm” nhất. Những trận đánh, những câu chuyện anh hùng gắn liền với địa đạo đã trở thành những trang sử hào hùng không thể nào quên.
Củ Chi trở thành biểu tượng về một “làng ngầm” kiên cường, nơi con người nhỏ bé chiến thắng máy bay, xe tăng, vũ khí tối tân của kẻ thù bằng trí tuệ, lòng quả cảm và tình yêu đất nước.
Ngày nay, địa đạo Củ Chi được bảo tồn và trở thành một điểm du lịch lịch sử đặc biệt, thu hút hàng triệu du khách trong và ngoài nước đến tham quan, tìm hiểu và tưởng nhớ công lao của thế hệ cha anh. Đây là nơi không chỉ giáo dục truyền thống cách mạng cho thế hệ trẻ mà còn khơi gợi lòng yêu nước và niềm tự hào dân tộc sâu sắc.
Làng ngầm trong lòng đất Củ Chi là một kỳ tích quân sự đặc biệt, thể hiện tinh thần kiên cường và trí tuệ của quân dân Việt Nam trong thời kỳ kháng chiến chống ngoại xâm. Đây không chỉ là hệ thống địa đạo độc đáo, mà còn là biểu tượng cho lòng yêu nước và khả năng chiến đấu bền bỉ, sáng tạo của người dân vùng đất thép thành đồng.
Địa đạo Củ Chi bắt nguồn từ những hầm bí mật được xây dựng trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, sau đó được mở rộng và hoàn thiện trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Những hầm bí mật ban đầu là nơi trú ẩn, giấu vũ khí, tài liệu, có cấu trúc đơn giản và được ngụy trang kín đáo.
Tuy nhiên, trước sự khốc liệt của chiến tranh, nhân dân Củ Chi đã mở rộng các hầm này thành hệ thống đường hầm liên hoàn với nhiều ngóc ngách, cửa ra vào bí mật, dẫn đến hình thành “làng ngầm” ngay trong lòng đất.
Hệ thống địa đạo gồm các tầng sâu dưới mặt đất, có nơi lên đến 3 tầng, dài hơn 200km, kết nối liên hoàn giữa các xã. Trong lòng địa đạo là cả một thế giới thu nhỏ với phòng họp, kho chứa, bệnh xá, nhà bếp (bếp Hoàng Cầm), giếng nước... giúp cán bộ, chiến sĩ có thể sinh hoạt, chiến đấu dài ngày mà không bị phát hiện.
Việc đào địa đạo hoàn toàn bằng các dụng cụ thô sơ như cuốc nhỏ, ki xúc đất tre, trong điều kiện gian khổ, thiếu thốn, nhưng nhờ tinh thần quyết tâm cao độ, quân và dân Củ Chi đã biến đất đá thành pháo đài vững chắc chống giặc.
“Làng ngầm” ấy không chỉ là nơi trú ẩn, mà còn là nơi từ đó phát động các cuộc tấn công, tiêu hao sinh lực địch. Chính tại nơi đây, những chiến sĩ du kích đã khiến quân Mỹ phải kinh hãi gọi Củ Chi là “vùng đất chết”, là “mật khu nguy hiểm”. Hệ thống địa đạo Củ Chi ngày nay là minh chứng sống động cho ý chí quật cường và tài nghệ chiến tranh du kích của Việt Nam, là niềm tự hào và cũng là điểm đến đầy ý nghĩa cho khách tham quan trong và ngoài nước.
Địa đạo Củ Chi là một hệ thống đường hầm ngoắt ngoéo, đan xen như mạng nhện dưới lòng đất. Từ các tuyến “xương sống” chính, địa đạo tỏa ra nhiều nhánh dài ngắn khác nhau, một số thông ra tận sông Sài Gòn để người dân và chiến sĩ có thể thoát hiểm qua vùng căn cứ Bến Cát (Bình Dương) khi bị uy hiếp.
Mỗi đường hầm có chiều sâu vừa phải nhưng đủ sức chống chịu đạn pháo, sức nặng của xe tăng, xe bọc thép, thậm chí có đoạn sâu hơn để tránh bom cỡ nhỏ. Địa đạo được chia làm nhiều tầng: tầng thượng, tầng trung, tầng trầm, nối nhau bằng lối lên xuống với nắp hầm bí mật.
Dọc theo các đường hầm là lỗ thông hơi được ngụy trang khéo léo, các cửa hầm được bố trí linh hoạt thành ổ chiến đấu, ụ súng, giúp đánh địch bất ngờ. Ở những đoạn hiểm yếu còn được đặt chông, bẫy, mìn chống tăng, mìn bom bi chống trực thăng đổ bộ.
Liên kết với hệ thống địa đạo là các hầm chức năng: kho chứa vũ khí, lương thực, bệnh xá, giếng nước, bếp Hoàng Cầm (loại bếp giấu khói), hầm làm việc, hầm chỉ huy, hầm trú ẩn cho phụ nữ, trẻ em... Một số hầm lớn còn được dùng làm nơi họp, chiếu phim, biểu diễn văn nghệ.
Tuy có thể sinh hoạt dưới lòng đất trong thời chiến, điều kiện sống trong địa đạo vô cùng khắc nghiệt. Không gian chật hẹp, tối tăm, thiếu dưỡng khí, ánh sáng chỉ có từ đèn pin hoặc đèn cầy. Người di chuyển chủ yếu phải khom lưng hoặc bò.
Mùa mưa khiến địa đạo ẩm ướt, phát sinh côn trùng, rắn rết. Có những phụ nữ sinh con, nuôi con ngay trong hầm điều tưởng như không thể. Hàng trăm lượt người ra vào mỗi ngày, nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật. Một chiếc lá rách, một dấu chân, một cọng cỏ gãy cũng có thể gây nguy hiểm nếu không được xóa dấu.
Dù đầy gian khổ và hiểm nguy, địa đạo Củ Chi vẫn vững vàng tồn tại như một biểu tượng sống động của lòng yêu nước, sự kiên cường và sáng tạo của con người Việt Nam trong chiến tranh vệ quốc.
Khi quân xâm lược Mỹ tràn vào vùng đất Củ Chi, họ ngay lập tức gặp phải sự kháng cự kiên quyết từ chiến sĩ và người dân. Sau mỗi cuộc càn quét, phía địch nhận ra rằng nguồn sinh lực của lực lượng ta xuất phát từ hệ thống địa đạo – nơi trú ẩn, nguồn sống và căn cứ hậu cần công sự. Thế là một cuộc chiến từ trong lòng đất thực sự được bắt đầu, với mục tiêu phá hủy hệ thống địa đạo huyền thoại, tạo “vành đai an toàn” cho Sài Gòn.
Mỹ huy động 12.000 quân, bao gồm bộ binh, xe tăng, không quân... trong chiến dịch Crimp (năm 1966). Họ dùng máy bơm nước cỡ lớn, thậm chí trực thăng chuyên dụng, để dội nước vào đường hầm khiến quân ta nổi lên. Tuy nhiên hệ thống địa đạo nhiều tầng, kín khí, lại bám sâu trong đất, khiến nước không thể lan rộng.
Chỉ vỏn vẹn khoảng 70m bị hư hại, trong khi toàn hệ thống trải dài hơn 200km. Trái lại, Mỹ chịu tổn thất nặng nề khoảng 1.600 binh sĩ thương vong, nhiều xe tăng, tàu bay bị tiêu diệt. Đây là thất bại đầu tiên cho thấy “chiến tranh du kích” có thể đánh bại vũ khí tiên tiến.
Trong chiến dịch Cedar Falls (1967), Mỹ dùng 600 lính công binh nhỏ con (“chuột cống”), trang bị mặt nạ phòng độc, súng tiểu liên, dao, máy thổi khí, để đột nhập vào địa đạo. Họ đặt mìn tại ngã ba hầm và sử dụng tia kích nổ từ bề mặt để phá vỡ đường hầm. Tuy phá hủy một số đoạn, nhưng không đáng kể so với quy mô tổng thể. Đồng thời, biệt đội này phải đối mặt với phục kích từ các ụ súng và chiến sĩ địa đạo. Tại khu di tích Bến Dược còn lưu truyền chuyện một đơn vị 9 chiến sĩ, gồm cả nữ y tá, giữ vững ngã ba và chuyển hóa hậu cần cho toàn bộ căn cứ.
Địch dùng khoảng 3.000 chó Becgie để tìm các lỗ thông hơi, cửa hầm. Đầu tiên, chúng phát hiện hiệu quả, nhưng khi du kích học cách rải bột tiêu ớt vào lỗ thông hơi, nhiều con bị trúng mũi mà bất tỉnh. Sau cùng, hơn 300 con chết từ bệnh tật hoặc bị tiêu diệt. Thủ đoạn này thất bại.
Link bài khác: Những di tích lịch sử ở Hà Nội mang đậm hồn dân tộc
Mỹ dùng xe ủi cỡ lớn xúc đất, kết hợp phun chất độc hóa học rồi xuyên phá lòng địa đạo. Dù phá được vài đoạn, nhân dân và chiến sĩ vẫn kéo dài hầm mới; địch không thể phủ kín đường ngầm vốn dài và phức tạp.
Địch dùng máy bay rải loại cỏ lạ (gọi là “cỏ Mỹ”), nhằm đậy kín đường ngầm, tăng tầm nhìn từ trên cao. Khi khô, chúng đốt tạo thành thảm cỏ cháy, hy vọng làm dễ phát hiện hầm. Nhưng kết quả là địa đạo vẫn được bảo toàn, vì người dân phát hiện sớm và làm sạch.
Di tích lịch sử địa đạo Củ Chi không chỉ là niềm tự hào của người dân miền Nam mà còn là biểu tượng của lòng yêu nước và tinh thần vượt khó. Nơi đây mang đến cho người xem cái nhìn chân thực về một thời kỳ chiến đấu khốc liệt mà oanh liệt. Những đường hầm sâu hun hút, những chứng tích còn sót lại như kể lại từng trang sử hào hùng. Hãy một lần đến thăm di tích lịch sử địa đạo Củ Chi để hiểu và trân trọng hơn giá trị của hòa bình hôm nay.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *