Kinh điển Phật giáo đề cập đến nhiều vị Phật trong các thời kỳ khác nhau. Theo Kinh Phật Bản Hạnh Tập (Theravāda), có 28 vị Phật quá khứ trước Phật Thích Ca, như Phật Câu Lưu Tôn, Phật Câu Na Hàm Mâu Ni.
Trong Phật giáo Đại Thừa, các kinh như Kinh Hoa Nghiêm, Kinh A Di Đà nhắc đến các vị Phật như Phật Di Đà (cõi Tây Phương Cực Lạc), Phật Dược Sư (cõi Đông Phương Tịnh Lưu Ly), và Phật Di Lặc (vị Phật tương lai). Các vị Phật này không chỉ mang ý nghĩa lịch sử mà còn thể hiện các khía cạnh tâm linh và giáo lý của Phật giáo.
Phật Thích Ca Mâu Ni là nhân vật trung tâm của Phật giáo, người sáng lập ra con đường giác ngộ và truyền bá giáo lý Tứ Diệu Đế, Bát Chánh Đạo.
Phật Thích Ca Mâu Ni, tên thật là Siddhārtha Gautama, sinh khoảng thế kỷ 6 TCN tại vườn Lâm Tỳ Ni (nay thuộc Nepal), thuộc dòng họ Thích Ca, vương quốc Kapilavastu. Là thái tử, ông sống trong nhung lụa nhưng từ bỏ cung điện năm 29 tuổi để tìm con đường giải thoát sau khi chứng kiến “bốn cảnh khổ” (sinh, lão, bệnh, tử).
Sau 6 năm tu khổ hạnh, ông giác ngộ dưới cội bồ đề ở Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya, Ấn Độ) vào năm 35 tuổi, trở thành Phật. Ông dành 45 năm còn lại để truyền bá giáo pháp, thành lập Tăng đoàn, và viên tịch năm 80 tuổi tại Kusinara.
Phật Thích Ca để lại giáo lý nền tảng như Tứ Diệu Đế (khổ, tập, diệt, đạo), Bát Chánh Đạo, và luật nhân quả. Ông giảng dạy về vô thường, vô ngã, và con đường dẫn đến Niết Bàn. Các kinh điển như Kinh Tương Ưng Bộ, Kinh Trường Bộ ghi lại lời dạy của ông.
Tăng đoàn do ông thành lập, gồm tăng, ni, cư sĩ, đã lan tỏa giáo pháp khắp Ấn Độ và thế giới. Di sản của Phật Thích Ca là nền tảng cho các tông phái Phật giáo, từ Theravāda đến Đại Thừa, ảnh hưởng sâu sắc đến văn hóa Á Đông.
Theo kinh điển Phật giáo, trước Phật Thích Ca Mâu Ni, đã có nhiều vị Phật xuất hiện trong các kiếp quá khứ, mỗi vị mang sứ mệnh hướng dẫn chúng sinh.
Trong Kinh Phật Bản Hạnh Tập (Theravāda), Phật Câu Lưu Tôn (Kakusandha) là một trong những vị Phật quá khứ, xuất hiện trong kiếp trước Phật Thích Ca. Ông được cho là đã giác ngộ và giảng pháp trong một thế giới khác, với giáo lý tương tự Tứ Diệu Đế.
Các vị Phật khác như Phật Câu Na Hàm Mâu Ni (Konāgamana) và Phật Ca Diếp (Kassapa) cũng được nhắc đến, mỗi vị cai quản một thời kỳ (kiếp) riêng, dẫn dắt chúng sinh đạt giác ngộ. Các vị Phật này được tôn kính trong truyền thống Theravāda.
Các vị Phật quá khứ thể hiện khái niệm “chu kỳ giác ngộ” trong Phật giáo, cho rằng trí tuệ và từ bi luôn xuất hiện trong mọi thời đại để cứu độ chúng sinh. Trong các ngôi chùa Theravāda, như ở Thái Lan, Lào, hình ảnh 28 vị Phật quá khứ thường được thờ phụng. Các câu chuyện về họ, dù ít chi tiết, nhấn mạnh sự liên tục của giáo pháp và vai trò của các vị Phật trong việc duy trì con đường giải thoát.
Phật giáo Đại Thừa mở rộng khái niệm về các vị Phật, đề cập đến nhiều vị Phật ở các cõi khác nhau, như Phật Di Đà, Phật Dược Sư, và Phật Di Lặc.
Phật Di Đà (Amitābha) là vị Phật cai quản cõi Tây Phương Cực Lạc, được nhắc đến trong Kinh A Di Đà. Theo truyền thống Tịnh Độ tông, Phật Di Đà phát 48 lời nguyện, hứa cứu độ chúng sinh niệm danh hiệu Ngài để được vãng sanh về cõi Cực Lạc.
Tại Việt Nam, Phật Di Đà được thờ rộng rãi, với hình ảnh Ngài đứng hoặc ngồi trên đài sen, tay cầm hoa sen. Tín ngưỡng niệm Phật Di Đà trở thành một phần quan trọng trong Phật giáo Việt Nam.
Phật Dược Sư (Bhaiṣajyaguru) cai quản cõi Đông Phương Tịnh Lưu Ly, nổi tiếng với 12 đại nguyện cứu chữa bệnh tật và khổ đau. Ngài thường được thờ với hình ảnh tay cầm bình thuốc, tượng trưng cho sự chữa lành.
Phật Di Lặc (Maitreya), vị Phật tương lai, được tin là sẽ xuất hiện trong tương lai để tiếp nối giáo pháp của Phật Thích Ca. Hình ảnh Phật Di Lặc cười tươi, bụng lớn, tượng trưng cho sự an lạc và thịnh vượng, rất phổ biến ở Việt Nam.
Tại Việt Nam, các vị Phật được tôn thờ trong các ngôi chùa và trở thành một phần quan trọng của đời sống tâm linh, kết hợp với văn hóa bản địa.
Trong các chùa Việt Nam, Phật Thích Ca thường được thờ ở chính điện, với tượng lớn ngồi thiền định hoặc thuyết pháp. Phật Di Đà, Dược Sư, và Di Lặc cũng được thờ ở các điện riêng, như Tam Thế Phật (quá khứ, hiện tại, tương lai).
Tín ngưỡng thờ Phật kết hợp với văn hóa dân gian, như lễ cầu an, cầu siêu, và các dịp lễ lớn như Vu Lan, Phật Đản. Các ngôi chùa nổi tiếng như chùa Bái Đính, chùa Một Cột thường có tượng các vị Phật này.
Các vị Phật không chỉ là đối tượng thờ cúng mà còn là nguồn cảm hứng cho đời sống đạo đức. Giáo lý của Phật Thích Ca khuyến khích sống từ bi, hỷ xả, trong khi niệm Phật Di Đà mang lại niềm an lạc.
Phật Di Lặc, với hình ảnh vui tươi, truyền cảm hứng về sự lạc quan. Các câu chuyện về các vị Phật được lưu truyền qua kinh sách, tranh tượng, và các lễ hội, góp phần định hình văn hóa Phật giáo Việt Nam, hòa quyện với tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên.
Các vị Phật, từ Phật Thích Ca Mâu Ni đến các vị Phật quá khứ, hiện tại và tương lai, để lại di sản tâm linh sâu sắc, ảnh hưởng đến hàng triệu người trên thế giới. Giáo lý của các vị Phật, với trọng tâm là từ bi, trí tuệ và giải thoát, đã định hình các giá trị đạo đức, văn hóa và nghệ thuật ở các nước Phật giáo như Việt Nam, Thái Lan, Trung Quốc, Nhật Bản.
Các công trình như chùa chiền, tượng Phật, và kinh điển như Kinh Pháp Hoa, Kinh Kim Cang là minh chứng cho tầm ảnh hưởng của các vị Phật. Trong bối cảnh hiện đại, giáo lý Phật giáo vẫn là kim chỉ nam cho nhiều người tìm kiếm sự an lạc và ý nghĩa cuộc sống.
Từ hình ảnh Phật Thích Ca ngồi thiền dưới cội bồ đề đến nụ cười hoan hỷ của Phật Di Lặc, các vị Phật tiếp tục là nguồn cảm hứng, dẫn dắt chúng sinh vượt qua khổ đau để đạt đến giác ngộ.
Mỗi bức ảnh là một cánh cửa mở ra chiều sâu lịch sử các vị Phật. Người xem không chỉ cảm nhận được hình tướng mà còn là ánh sáng trí tuệ trong từng giai đoạn. Lịch sử các vị Phật hiện lên linh thiêng và gần gũi qua từng khuôn hình đậm chất thiền.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *